Đức Tin và Sứ Mệnh

Leo McInerney 

Trợ Lý Hiệu Trưởng- Đức Tin và Sứ Mệnh

Khi tôi chuẩn bị thức dậy cho một ngày, tôi nghe đài ABC và vào lúc 5h35 mỗi sang,  tôi nghe một “sự công nhận của đất đai- acknowledgement of land”. Một trong những bài học quý giá nhất mà chúng tôi học được từ các anh chị em bản địa là niềm tin của họ vào sự linh thiêng của nơi này. Vùng đất vật chất mà chúng ta đang sống và môi trường xung quanh chúng ta lưu giữ những câu chuyện và ký ức của chúng ta. Nó nuôi dưỡng chúng ta không chỉ về thể chất, mà còn về tinh thần. Nơi này là nơi chúng ta thuộc về và cho chúng ta một nét đặc trưng. Đó cũng là nơi mà chúng ta chạm trán với sự thiêng liêng. Chúng ta gắn bó với thế giới của chúng ta cũng như với nhau.

 

Một trong những cái giá phải trả trong vài tháng qua là sự mất kết nối giữa địa điểm và con người. Mặc dù mỗi chúng ta đã trở nên kết nối và nhận thức sâu sắc hơn về ngôi nhà và không gian của chính mình, nhưng các cuộc họp trực tuyến và màn hình không bao giờ có thể thay thế mối liên kết sâu sắc xảy ra khi chúng ta ở cùng mọi người ở một nơi cụ thể.

 

Khái niệm này không phải là duy nhất đối với những dân tộc đầu tiên của vùng đất cổ đại này. Các nền văn hóa truyền thống trên toàn thế giới đã phát triển mối liên hệ mật thiết này với vùng đất mà họ sinh sống và nơi họ tồn tại. Người Do Thái cổ đại đã tạo ra mối liên hệ tâm linh tương tự này với núi Sion, hay Jerusalem ngày nay. Ngọn núi thiêng này đối với họ đã trở thành điểm tụ họp, kết nối và đặc trưng.  Cũng như những dân tộc đầu tiên của Úc công nhận đất là mẹ và là người ban sự sống.

 

Khi tất cả chúng ta quay trở lại Trường vào tuần này và tái kết nối với vùng đất cổ xưa của người Wurundjeri, nơi Trường Marian được xây dựng. Đối mặt với tất cả những khó khăn và thách thức với chúng ta trong năm nay, nơi này mang lại cho chúng ta sự an ninh và an toàn, sự an ủi và hỗ trợ, hy vọng và sự động viên, hướng dẫn và định hướng.

 

Thật vui khi được trở lại cùng nhau một lần nữa tại nơi này.